中越对译|苦涩的父爱(中)Tình cha cay đắng-2
一晃7天过去。父亲的玩法越来越高明,也越来越上瘾,竟有好几个夜晚通宵达旦泡在网吧中,不忍离去。这时,我的衣袋中只剩下30块钱。
Nhoáng một cái bẩy ngày đã trôi qua. Trình độ chơi của cha tôi ngày càng cao minh, cũng ngày càng mê say nghiện ngập, mấy ngày đêm liền chơi thâu đêm suốt sáng trong quán internet, không nỡ rời xa nữa. Trong khi đó, trong túi áo tôi chỉ còn lại có 30 đồng tiền.
父亲每月省吃俭用,寄400元钱给我做生活费,我却将它都消费在了这些醉人的游戏中。
Cha tôi mỗi tháng ăn tiêu tằn tiện, gửi cho tôi 400 đồng sinh hoạt phí, ngược lại tôi đã dốc nó hết vào trò chơi điện tử mê người này.
眼看刚过半月,我的衣袋却空了,这个时候向父亲要钱,叫我如何开口?接着发生的一件事让我瞠目结舌。
Xem ra, mới chưa qua nửa tháng, túi áo của tôi đã rỗng không rồi, vào lúc này lại đòi tiền cha, bảo làm sao mà tôi mở mồm mở miệng ra được chứ? Không ngờ, có một sự kiện phát sinh làm cho tôi trố mắt cứng họng.
那一天,父亲问我:“章子,身上有钱吗?拿出来,也让爸过足这把瘾!”
Ngày hôm ấy, cha tôi hỏi tôi: " Chương Tử, trong người còn tiền không? Đưa ra đây, để cha cũng chơi cho đã ghiền!"
一听这话,我的脑袋便“嗡”地一下大了。父亲在城里无亲无靠,身上没了钱,吃什么住哪里?如何回家?
Vừa nghe câu hỏi ấy, đầu óc tôi ong ong lên, cảm thấy như muốn vỡ tung ra. Cha tôi không có bạn bè, không có thân thích trong thành phố, trong người không có tiền, thì ăn gì, ở đâu đây? Trở về nhà thế nào đây?
父亲是个复员军人,只听说城里有他一个战友叫方伯雄,来之前父亲便让我去找他,我却压根没心思去见那些古板的人。父亲来城里,也未见他提到方伯雄伯父,谁知父亲在城中是不是有这样一个战友呢?
Cha tôi là một quân nhân phục viên, chỉ nghe nói trong thành phố có một chiến hữu của ông tên là Phương Bá Hùng, trước kia cha tôi đã bảo tôi đi tìm bác ấy, nhưng tôi đâu có tâm tư đi tìm những người kiểu cổ bản cứng nhắc như vậy. Cha tôi đã đến thành phố, nhưng cũng không nghe thấy cha nhắc đến bác Phương Bá Hùng ấy, ai biết ở trong thành phố này, cha tôi có một người chiến hữu như thế không?
中途,那个秃顶的网吧老板已来催过几次缴费了。每小时2元,结算下来,父亲已欠费300余元。眼看父亲翻遍他所有的衣兜,再也没有翻出一分钱来,这时我才暗暗着了急。
Giữa chừng, ông chủ quán internet hói đầu đã đến thúc nộp tiền trò chơi điện tử mấy lần. Mỗi giờ hai đồng, kết toán lại, cha tôi đã nợ tới ba trăm đồng. Trước mắt, cha tôi đã lục hết các túi áo của ông, nhưng chẳng tìm ra một xu nào, lúc ấy tôi mới âm thầm mà cuống quýt lên.
网吧老板呈现出他从未有过的凶狠相,威胁说3个小时内不缴清欠费,便将父亲扭送到派出所。父亲眼巴巴地望着我,我看着网吧老板那副讨债不成不罢休的架势,不由得胆战心惊。
Ông chủ quán internet quắc đôi mắt hung dữ chưa từng có lên, đe nẹt nói nội trong ba tiếng đồng hồ nếu không trả hết nợ thì sẽ kéo cha tôi lên đồn công an. Cha tôi trố mắt ra nhìn tôi, tôi lấp lé liếc nhìn kiểu cách không đòi được nợ không chịu thôi của ông chủ quán internet, tự nhiên tim tôi đập thình thịch.
我退下手腕上那块花去父亲80元钱买给我的手表作抵押,谁知网吧老板竟然不屑一顾。
Tôi tháo chiếc đồng hồ đeo tay đã mua bằng tám mươi đồng tiền cha tôi gửi cho, để thế chấp nợ, nhưng ông chủ quán internet vẫn không thèm mảy may để ý.
这时,我看见父亲指着他身上那件过年新买的呢大衣诚惶诚恐地说:“要不成,我脱下这身衣服给你?”
Khi ấy, tôi nhìn thấy cha tôi chỉ lên chiếc áo khoác ni lông vừa mới mua hồi tết nguyên đán nay đang mặc trên người, sợ sệt nói: " Hay là, tôi, tôi cởi chiếc áo này gán cho ông?"
网吧老板鼻孔里哼了一声说:“呸,一个乡下人的破衣服,又值几块钱?”
Ông chủ quán internet khịt mũi một tiếng, nói: " Hừ! Một chiếc áo cũ của người nhà quê, thì đáng giá mấy đồng tiền ?"
围观的里三层外三层,将我们围了个水泄不通。我发狂似地冲出人群,找认识的同学们借钱,可他们一见我,仿佛都如见了瘟神,慌慌地离去。
Người đến xem vòng trong vòng ngoài, vây kín chúng tôi, đến nước cũng không rỉ ra được. Tôi lao như điên ra khỏi đám đông, đi tìm những bạn học thân quen để mượn tiền, nhưng khi nhìn thấy tôi, họ hoảng hốt tránh xa, như gặp ông thần gây ra ôn dịch.